80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 

Kinh thuế (Sợ thay đổi)


Phan_18

Chương 49

.

  Lúc tỉnh lại, cảm giác như đã trải qua mấy đời, xương cốt khắp người khó chịu như bị kiến cắn.

  Cổ họng khô khốc càu nhàu vài tiếng, lập tức có người cầm chén tới trước mặt mình. Dòng nước mát lành chảy vào môi. Thường Thanh cố sức mở mắt.

  Một khuôn mặt râu ria đập vào mắt anh ta. Bạch Uy thấy Thường Thanh tỉnh liền vui vẻ đến mức rớt nước mắt, run giọng nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh?”

  Thường Thanh không lên tiếng, anh ta đang nghĩ màn đao quang huyết ảnh lúc trước là mơ hay thật? Lấy tay sờ, trên bụng quấn một lớp băng dày, trong lòng cũng dần sáng rõ.

  “Cảm thấy thế nào? Tôi đi gọi bác sĩ nhé?” Nói đoạn, Bạch Uy đứng dậy định bấm chuông.

  Thường Thanh suy yếu giơ cánh tay lên, khàn giọng hỏi: “Bắt được chưa?”

  “Cái gì?” Bạch Uy không nghe rõ.

  Lão Thường nhắm mắt dùng hết hơi sức nói: “Bắt hung thủ chưa? Bụng tôi không phải quả lựu, mịa, tự nó nứt ra chắc!”

  Bạch Uy bắt đầu mím miệng, mặt lộ vẻ khỏ xử.

  Thường Thanh không thích nhìn khuôn mặt tình nghĩa khó vẹn đôi đường kia, giãy giụa muốn đứng dậy. Bạch Uy vội vàng đè anh ta lại.

  “Vết thường vừa khâu, đừng lộn xộn, anh muốn gì thì nói với tôi.”

  “Tôi đi tự thú, vừa nhớ ra đã rạch cánh tay non mềm của người ta. Tôi phải đến nhận tội với cảnh sát!”

  Bạch Uy bị ép, mặt cứ như dưa muối, y đè chặt Thường Thanh trên giường và nói: “Tôi biết tôi sai rồi, xin lỗi.”

  Thường Thanh động vài cái thì mệt đến mức thở dốc, nhưng giọng anh ta thì rất khách khí: “Tổng giám đốc nói gì vậy! Ngài có lỗi gì trong chuyện này chứ? À, đúng rồi, tôi đây là đáng tội, không nên cắn loạn khắp nơi như chó dại. Tổng giám đốc Bạch cứ yên tâm, chờ vết thương lành tôi sẽ lập tức biến mất, không làm lỡ việc nối tiếp tiền duyên của ngài!”

  Bạch Uy nghe xong, lòng như bị ngâm trong thép lỏng.

  Lúc đó, y lòng đầy căm phẫn kéo Trì Dã đi, nhưng tiếng “bịch” vang lên phía sau khiến y không nhịn được quay đầu lại.

  Kết quả lại thấy Thường Thanh đang nằm trên đất như gấu ngủ đông. Thử gọi vài tiếng cũng không thấy anh ta phản ứng, Bạch Uy luống cuống, vội vàng chạy tới lật người Thường Thanh thì mùi máu tươi xộc thẳng vào não. Thò tay sờ, trên bụng Thường Thanh ướt ướt dính dính, còn khắp tay mình toàn là máu, nhìn mà phát hoảng.

  Bạch Uy trừng mắt nhìn Trì Dã đang đứng như người sáp, trong lòng đã hiểu hết! Y không có thời gian trách cứ Trì Dã. Bạch Uy ôm lấy eo Thường Thanh, dựa vào luồng sức mạnh bộc phát ôm người đàn ông hơn 80 kg này tới phòng cấp cứu.

  Vào phòng cấp cứu, Bạch Uy chán nán ngã ngồi xuống ghế, phát hiện tay mình vẫn đang run không ngừng.

  Y cự tuyệt nghĩ tới khả năng không cứu được, nhưng trái tim đã bị hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn lạ thường. Mấy lời nghiệt ngã mới nãy nói với Thường Thanh, bây giờ đều quay lại cắn trả y.

  Y thích Thường Thanh, nhưng cái thích này hoàn toàn khác với thích Trì Dã.

  Trì Dã là búp bê sứ dễ vỡ, cần người che chở cẩn thận.

  Còn cùng Thường Thanh lại hoàn toàn không có loại bận tâm này, mình cứ như quay lại tuổi dậy thì tuỳ tiện làm bậy, mà Thường Thanh bao giờ cười mắng xong cũng bao dung với mình.

  Đó gọi là cảm giác gì nhỉ? Tự do, đúng, rất tự do, cho nên y thường thương tổn tên quê mùa này mà không tự biết, hoặc có lẽ phải nói rằng y quá tin tưởng năng lực tự chữa lành của lão Thường.

  Chuyện này là tiểu Dã sai, mà mình lại chẳng phân biệt trắng đen định tội Thường Thanh. Nhưng cũng không thể đưa Trì Dã vào tù được! Khi bác sĩ hỏi, y đã nói dối là gặp cướp, sau đó liền trực bên giường bệnh chờ Thường Thanh vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

  Đáng tiếc, cho dù là con giun bất tử, cứ băm mãi thì cũng có ngày nó teo.

  Khi Thường Thanh tỉnh lại, Bạch Uy biết báo ứng của mình đã tới.

  Sau một ngày một đêm hôn mê, Thường Thanh hoàn toàn không phản ứng y.

  Bạch Uy không nói gì, vẫn mỗi ngày cắm cọc ở bệnh viện, chuẩn bị khăn giúp Thường Thanh lau người, một ngày ba lần nghĩ xem nên mua món gì thanh đạm lại bổ dưỡng.

  Có điều khi cảnh sát tới hỏi Thường Thanh tình hình lúc đó, lòng Bạch Uy đích thực hơi không nắm chắc.

  Thường Thanh lại trả lời qua loa là bị cướp chặn đường, trời tối qua nên không thấy rõ.

  Lòng Bạch Uy cảm kích, dù giờ y với Trì Dã đã không phải người yêu, nhưng dù sao cũng còn tình anh em nhiều năm, y thật sự không muốn thấy tiểu Dã yếu đuối bị bỏ tù.

  Cảnh sát đi rồi, y nói tiếng cảm ơn với Thường Thanh. Thường Thanh vẫn rất buồn bực: “Tôi giúp tình nhân cũ của mình thôi, liên quan đến cậu cái rắm!”

  Từ sau khi hai người ở cùng, Thường Thanh không hề nhắc tới Trì Dã khiến Bạch Uy gần như đã quên mất, tên quê mùa này, ngày trước từng chạy theo Trì Dã đến rớt giày cơ mà.

  Nhất thời, cả thùng giấm chua xộc thẳng lên mũi.

  Thường Thanh thả pháo xong liền chả thèm để ý, nằm trên giường bệnh xem TV. Bạch Uy cũng ngồi xuống cạnh anh ta, ân cần đưa cho lão Thường một quả cam đã cắt miếng. Tiếc là giơ hồi lâu cũng chả có ai đón lấy, Bạch Uy đành tự tìm lối thoát cho mình.

  “Ngày đó cha tôi đã mắng tôi một trận tơi tả, muốn cắt đứt quan hệ cha con với tôi. Tôi lại không thể quay về nhà rồi, chờ anh ra viện thì dọn về công ty đi!”

  “Sao? Không thuê được bảo mẫu?” Thường Thanh thờ ơ hỏi, đến đoạn quảng cáo “Nhất tiễn mai” trên TV thì anh ta liền hứng thú xem.

  Sự cải cách, mở cửa đã khiến bệnh giang mai tro tàn lại cháy, triển vọng tiêu thụ của “Nhất tiễn mai” rất sáng lạn!

  Bạch Uy bị nghẹn mấy lần, mắt rõ ràng mở lớn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Tôi biết anh ở chỗ người khác nhất định không thoải mái, tôi đã tìm luật sư rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển quyền sở hữu tài sản sang cho anh.”

  Nghe xong lời này, Thường Thanh rốt cuộc cũng quay đầu: “Thật?”

  Bạch Uy lại có chút cảm giác được sủng mà lo, càng lúc càng không hối hận vì quyết định của mình. Y ra sức gật đầu, rồi kéo tay Thường Thanh nói: “Từ nay về sau, anh mãi đứng vị trí thứ nhất trong lòng tôi, thật mà.”

  Thường Thanh đầu tiên là mặt không chút đổi, sau đó có vẻ hơi hoà hoãn.

  Bạch Uy liền tận dụng triệt để thời cơ, lập tức sáp qua ôm vai Thường Thanh: “Sau này, tôi chỉ có một mình anh thôi.”

  Thường Thanh không nói gì, nhắm mắt lại và cảm nhận xúc cảm ướt át nóng rực bên môi.

  Bất kể thế nào, cuối cùng Thường Thanh cũng tha thứ cho mình, Bạch Uy càng lúc càng phấn chấn. Cho dù bị ông nội gọi về khẩn cấp, trúng mấy gậy của ông thì y cũng cứ như có chân khí hộ thể, hoàn toàn coi như không.

  Ngày Thường Thanh xuất viện, Bạch Uy lái xe qua, đưa hai người về công ty.

  Các tầng khác của công ty đều sửa hết nhưng tầng chót lại vẫn giữ nguyên, ngay cả tấm ảnh Thường Thanh mặc trường bào ngồi trên ghế thái sư cũng vẫn treo ở trên tường.

  Bạch Uy bảo Thường Thanh lên giường nghỉ ngơi, còn mình thì chạy vào bếp hâm lại canh xương vừa mua. Đúng lúc này, điện thoại bỗng reo lên, Thường Thanh nhận điện xong, ừ ừm một hồi liền cúp.

  “Ai gọi vậy?” Bạch Uy vừa ngâm nga vừa hỏi.

  “Là phòng kế toán, bọn họ nói có mục không khớp với một công ty khác, hỏi cậu nên làm gì bây giờ?” Tuy hiện tại Thường Thanh là ông chủ nhưng trong công ty có phân nửa là thân tín của Bạch Uy, hơn nữa Thường Thanh không quen nội bộ tổ chức trong công ty lắm nên mọi chuyện vẫn phải để Bạch Uy giải quyết.

  “Công ty nào?”

  “Mậu dịch Hoành Đỉnh.”

  Trong lòng Bạch Uy trầm xuống, các khoản giao dịch gần đây với công ty này rất lớn, không thể có sai sót, xem ra mình phải đích thân ra ngoài một chuyến. Nhưng Thường Thanh còn chưa bình phục hoàn toàn, bên người không có ai sao được chứ?

  Thường Thanh nhìn ra nỗi lo của y, bèn đưa tay sờ đầu y và cười nói: “Tôi cũng đâu phải trẻ nít, nào cần người hầu hạ mỗi ngày, cậu phải lấy công việc làm trọng, đừng để cho tôi một đống hỗn loạn chứ!”

  Bạch Uy cũng cười, lão trai già này là vậy đó, chuyện gì cũng cẩu thả, chỉ riêng việc làm ăn là cực kỳ để ý.

  Vì thế, y lền thu xếp hành lý, chuẩn bị xuất phát.

  Thường Thanh đột nhiên nhớ tới mình đổi số di động, liền cầm di động Bạch Uy, vừa vào nhà xí vừa nhập số. Suy cho cùng cũng là động đến nguyên khí, cơ thể suy yếu, không cẩn thận cái di động liền rơi vào bồn cầu.

  Tiếc cái di động Apple Bạch Uy mới mua, Thường Thanh liền đeo bao tay vừa vớt nó vừa nói: “Hong khô là có thể dùng tiếp!”

  Bạch Uy bực nha, sao mà dùng được, còn mùi khai kia kìa.

  Không có cách nào, Thường Thanh nói: “Vừa lúc di động của tôi đổi số, dùng của tôi đi!”

  Cứ vậy, Bạch Uy vội vội vàng vàng lên đường.

  Tới nơi đất khách quê người mới phát hiện danh bạ trong di động của mình trống không, tài xế đi theo cũng chỉ có số phòng tổng giám đốc.

  Công nghệ cao không tốt ở điểm ấy đó, khiến đầu óc người ta càng ngày càng lười, rời khỏi di động là chả nhớ lấy một số.

  Nhưng như vậy cũng có lợi, bình thường luôn có điện thoại, giờ thì thật yên tĩnh. Thỉnh thoảng gọi tới cũng là Thường Thanh gọi, cứ như một đường điện tình yêu vậy.

  May mà vấn đề không lớn, kế toán bên kia là một lính mới nên bị nhầm. Sau khi biết rõ, Bạch Uy liền về nhà nhanh như tên bắn, đi suốt trong đêm, cho nên cả đi cả về mất hai ngày.

  Dọc đường, Thường Thanh đột nhiên gọi tới: “Cậu đến nơi chưa?”

  “Qua trạm thu phí rồi, sao, nhớ tôi?”

  Giọng lão Thường ở đầu kia rất nghiêm trọng: “Xảy ra chút chuyện, cậu đừng về công ty vội, đến nhà cũ của tôi trốn đi.”

Chương 50

.

  Đích thực đã xảy ra chuyện, mấy ngày Bạch Uy ra ngoài, trên báo ồ ạt xuất hiện tin lá cải về công tử nhà thị trưởng.

  Chẳng biết là ai chụp được cảnh Bạch Uy và Thường Thanh thân mật trong thang máy công ty. Cũng chả quá trớn lắm, chính là miệng đối miệng mà thôi, nhưng hai người đều có thể đứng thẳng đi lại, thật không nhìn ra ai thiếu dưỡng khí tới mức cần hô hấp nhân tạo!

  Vốn toà báo địa phương cũng không dám đưa tin về xì căng đan nhà sếp, nhưng trên internet đã truyền đi xôn xao, các toà báo lớn trong tỉnh cũng không chút khách khí đăng bức ảnh này kèm bình luận. Báo địa phương vì thế mà cũng bắt đầu rục rịch.

  Lời đồn quý công tử đoạn bối (brokeback, lấy từ Brockback mountain, ý chỉ đồng tính luyến ái) cứ như diều gặp gió, bay tận chín tầng mây.

  Trong lòng Bạch Uy không khỏi trầm xuống, tuy đã bị người trong nhà biết, nhưng phơi bày tính hướng của mình ra trước mặt thiên hạ, không thể nghi ngờ chính là đẩy cha mình lên nơi đầu sóng ngọn gió.

  Giọng Thường Thanh rất bình tĩnh: “Đừng nghĩ nhiều, có tôi mà! Cậu ở đó một khoảng thời gian đi, mấy chuyện bát quái linh tinh này chả mấy chốc là tiêu tan ấy mà.”

  Bạch Uy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không được, vậy còn anh?”

  “Tôi? Tôi sợ cái gì? Lão già tôi không sợ kẻ khác khua môi múa mép. Hơn nữa giờ người ngoài có khi còn hâm mộ tôi có bản lĩnh ấy chứ! Cho dù làm đồng tính cũng là thượng đẳng, kéo cậu xuất quỹ (come out), không tính là mất mặt!”

  Bạch Uy bị chọc đến muốn mắng anh ta hai câu nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Thường Thanh là như vậy đó, bất kể làm gì, mình luôn trách cứ anh ta, mà lại thường quên mất phía sau lời cợt nhả ấy, anh ta đã phải chịu bao nhiêu áp lực.

  “Tôi không trốn, phải đối mặt, chúng ta cùng nhau đối mặt. Không cần anh làm khiên thịt.”

  Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu rồi vang lên âm thanh nhẹ nhàng: “Cậu cũng đừng rước thêm phiền phức, giờ hiện thân ngược lại hơi vội. Yên tâm ở lại đó đi! Đừng nghĩ nghiêm trọng vậy!”

  Bạch Uy đi tới căn nhà cũ kia, nghe radio ba ngày, rồi đực người nhìn tờ báo mới mua. Góc độ chụp không tệ, POSE mình ngậm môi Thường Thanh rất có mỹ cảm.

  Ở đây thế này cũng không phải cách, thật sự không nhịn nổi, y lại gọi cho lão Thường. Nhưng điện thoại đầu kia vẫn ở trong tình trạng tắt máy.

  Nghĩ một chút, có thể là sợ đám phóng viên làm phiền nên mới tắt điện thoại. Vì thế y lại gọi tới phòng giám đốc ở công ty, nhưng vẫn không ai nghe máy.

  Bạch Uy đứng ngồi không yên, quyết định tự mình quay về công ty xem thế nào.

  Tới cổng công ty, Bạch Uy trợn tròn mắt. Trước cổng công ty, có một đống công nhân đang dọn đồ, bảng tên công ty cũng bị gỡ xuống.

  Trong lúc mù mờ, Bạch Uy liếc thấy thư ký của mình liền kéo thư ký đang dọn hộp.

  “Các người đang làm gì vậy!”

  Thư thấy Bạch công tử liền trừng lớn mắt: “Tổng giám đốc Bạch, hai ngày nay anh đi đâu? Chúng tôi cũng không liên lạc được với anh! Tổng giám đốc Thường không nói với anh à? Công ty bị bán đấu giá rồi!”

  Bạch Uy như bị điểm huyệt, đứng ngây tại chỗ: “Vì sao? Ai bán?”

  Thư ký cũng cân nhắc rồi mới dè dặt đáp: “Là tổng giám đốc Thường, anh ấy nói tương lai của công ty không lạc quan lắm, cho nên hôm qua đã lên hội đấu giá, bán công ty với giá thấp rồi!”

  Máu Bạch Uy như đông lại, y cứng ngắc hỏi: “Những người khác đâu?”

  “Không biết, nếu ngài muốn phí thôi việc thì có thể đến phòng kế toán, ở đó có người chuyên phụ trách…”

  Lời kế tiếp, Bạch Uy đã nghe không vào. Y chạy vào công ty, lên thẳng tầng chót.

  Thế nhưng trong phòng đã trống không, còn lại trong tủ áo, đều là quần áo của y, toàn bộ gian phòng không có lấy một dấu vết của Thường Thanh.

  Nhìn đến cảnh này, Bạch Uy đã hiểu toàn bộ. Rốt cuộc báo ứng cũng rơi xuống đầu mình.

  Bạch Uy như đã đánh mất hồn phách vừa đi ra khỏi thang máy, một đám phóng viên đã ồ ạt lao tới.

  “Ngài Bạch, ngài có giải thích gì với sự kiện ‘cửa thang máy’ không?”

  “Hôm qua, trên hội đấu giá, chủ tịch Thường đã bán tập đoàn với giá thấp, điều này có ẩn tình gì không?”

  “Ngài giống như không biết những biến động của công ty, lẽ nào ngài Thường không trao đổi trước với ngài?”

  “Xã hội bây giờ xem như rất khoan dung với đồng tính luyến ái, ngài có hứng thú tham gia tiết mục nói chuyện không…”

  Đèn flash không ngừng loé lên ánh sáng chói mắt, tiếng huyên náo cũng bị đầu óc hỗn độn biến thành tiếng đùng đoàng.

  Trong đầu Bạch Uy không ngừng lặp đi lặp lại một ý nghĩ — lần này Thường Thanh thật sự hạ quyết tâm chia tay!

  Ngay khi Bạch Uy bị đám phóng viên vây quanh, Thường Thanh lại xuất hiện ở sân bay. Mùa đông, đến mấy chỗ ấm áp để nghỉ ngơi rất tốt với thân thể.

  Ông Vương đã được anh ta bố trí ổn thoả cho chuyên gia chăm sóc. Những sóng gió thời gian này khiến ông không thể kiên trì ở lại căn nhà cũ, chỉ sợ mình kéo chân con trẻ.

  Trước khi đi, ông kéo tay Thường Thanh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn thấm thía nói: “Con à, cho dù làm gì cũng phải đúng với lòng mình, đừng để đến già vẫn lưu lại niệm tưởng, không nhắm được mắt!”

  Thường Thanh nói rằng mình không có gì tiếc nuối cả.

  Người đến trung niên nên sống bình thản chút. Không có thời gian xông pha anh dũng tình rồi yêu với kẻ không có đầu óc. Giữa đàn ông với nhau vốn chính là chơi và đùa, mấy ai có thể thật sự cùng nhau vượt qua nửa đời người?

  Bạch Uy còn trẻ, có, chính là bản lĩnh. Hôm qua y có thể vì Trì Dã không tiếc cả mạng sống, hôm nay có thể vì lão Thường tán gia bại sản, còn ngày mai thì sao? Lão Thường cảm thấy mình có chút thua không dậy nổi.

  Anh ta muốn rút lui, rời xa khỏi tình dục điên cuồng, sống cuộc sống của một ông chú trung niên hủ bại bình thường.

  Trước mua một căn nhà ở Hải Nam, mở một cửa hàng, khi rỗi rãi thì đi liệu lý, đương nhiên còn phải kiếm một hai người tình, điều kiện chỉ có một — ngực lớn não nhỏ.

  Vừa nghĩ vậy, con đường phía trước thật xán lạn, dường như gió biển cây dừa đã xuất hiện trước mặt vậy. Trong lúc chờ máy bay, Thường Thanh móc di động ra, nhàn nhã vô sự xem TV trên di động.

  Vừa bật máy đã thấy có hơn mười tin nhắn, tất cả đều của Bạch Uy. Thường Thanh mặt không đổi sắc xoá hết.

  Đối với sự chấp nhất của người nào đó, kỳ thực giống đạo lý nghiện thuốc thôi. Chỉ cần bạn bền lòng, nhất định có thể cai được.

  Di động chỉ có thể thu được mấy đài địa phương. Lão Thường điều chỉnh, muốn coi dự báo thời tiết một chút, nhưng lúc chuyển đến đài địa phương, đột nhiên thấy được bóng Bạch Uy.

  Hiệu suất của phóng viên đài địa phương cũng thật cao, buổi sáng máy ảnh quay xong, tin tức buổi trưa đã phát luôn rồi. Thường Thanh bất giác ngừng lại, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch Uy trong di động. Sau đó dường như Bạch Uy chú ý tới ống kính nhắm ngay vào mình, liền nhìn chằm chằm ống kính như có điều chi suy nghĩ, phảng phất như xuyên qua màn hình di động, y thấy được lão Thường.

  “Tôi chỉ muốn nói với người kia, anh muốn đi, tôi không ngăn cản anh. Vết thương chưa lành hẳn đâu, đừng quên uống thuốc đấy. Ngoài ra gần đây đừng ăn tham hay uống rượu, đối với vết thương, không tốt…” Bạch Uy không để ý chuyện khác, chỉ dong dài trước ống kính.

  Lão Thường chua xót giật nảy, mịa nó quay phim ngôn tình à? Thật không sợ bẽ mặt trước phụ lão hương thân sao. Đúng lúc này, di động đột nhiên đổ chuông.

  Cúi đầu nhìn, là số Bạch Uy.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .